– Sáng nay 17/8, P.V VietNamNet đã quay lại căn ngôi nhà mà Nguyễn Thị Hán đang lưu trú tại thôn 12, khe K, xã Tân Hợp, huyện Văn Yên (tỉnh Yên Bái). Chị Hán là người được cơ quan Công an tỉnh Yên Bái cho tại ngoại vào chiều tối ngày 16/8, sau khi xác định không liên quan tới vụ thảm sát.
Người phụ nữ này chia sẻ: “chiều 12/8, tôi đang làm cỏ nương sắn bên cạnh sườn đồi nhà ông Đặng Văn M. (bố của nghi can Đặng Văn Hùng – PV). Lúc đó khoảng 17 giờ 30, Hùng chạy lên cầm theo 2 khẩu súng kíp và 1 bao đeo con dao rừng nói với tôi rằng, phải đi với Hùng ngay.
Người phụ nữ thuật lại câu chuyện bị nghi can Đặng Văn Hùng ép chạy trốn suốt 3 ngày… |
Khi tôi hỏi: “Đi đâu? Chạy làm gì?” thì Hùng nói là đi vào rừng, nếu không nghe theo thì Hùng bắn. Buộc lòng tôi phải theo Hùng, chạy qua quả đồi rồi đi ven theo con suối tầm khoảng 1 km thì dừng lại.
Lúc này, Hùng mới nói với tôi: “Chạy nhanh lên, ông Chung (bố nạn nhân Phàn Thị Hoa) sắp lên rồi.
Tôi thắc mắc hỏi: “Tại sao anh lại sợ ông Chung?” thì Hùng nói: “Hương ơi, vừa rồi anh chém cháu Long, cháu Hoa, cháu Hà và đứa nhỏ rồi, giờ không biết sống hay chết nữa?”.
Đến lúc này, chị Hán mới biết người yêu vừa chém gia đình anh Trần Văn Long, chị Phàn Thị Hoa là những người có quan hệ họ hàng…
“Nghe tới đây, tôi có cảm giác như muốn rụng rời chân tay… ” – chị Hán nhớ lại.
Trong lúc chị Hán hoảng sợ, Hùng nói tiếp: “Giờ em bắn anh đi”. Nghe thế, chị Hán sợ hãi nói: “Em không dám bắn anh đâu, em chưa từng giết người bao giờ”.
Hùng lại nói: “Thế không bắn thì anh bắn em và anh tự tử để cả hai cùng chết”. Càng sợ hơn, chị Hán van xin: “Em không muốn chết đâu, em còn 3 đứa con nữa, em chết thì ai nuôi chúng”.
Lúc này Hùng rút con dao bên hông ra, trên con dao vẫn còn dính máu. “Khi nhìn thấy vậy tôi quá sợ hãi, không nghĩ được gì nữa, đành đi theo Hùng vào rừng” – chị Hán thuật lại.
Khi bị ép đi cùng, chị Hán đã cố dấu chiếc điện thoại bên mình, thừa cơ hội báo tin cho người nhà thì bị Hùng phát hiện, giật lấy rồi tháo bỏ hai chiếc sim, đút vào túi quần.
Cũng theo chị Hán, trong đêm thứ nhất chạy trốn (12/8), chị và Hùng không ngủ, không ăn uống gì. Hùng liên tục dọa nạt chị Hán nếu không đi cùng hắn sẽ bắn chết, thậm chí “gặp người nào giết người đó”.
Trong đêm đầu tiên chạy trốn cùng Hùng, chị Hán đã bị ngã, đầu đập vào gốc cây, ngất đi đến tận sáng hôm sau (13/8) mới tỉnh.
Công an lấy lời khai ban đầu của nghi can Đặng Văn Hùng ngay sau khi bị bắt |
Sang ngày thứ 2, do phải băng đồi, lội suối, quá đói khát, mệt mỏi…chị Hán lả đi. Chị và Hùng phải kiếm chuối rừng để ăn và nước suối để uống.
Đến đêm thứ 2 (13/8), trời bắt đầu mưa to, lúc này Hùng mới dừng lại để cắt lá chuối dựng làm lều trú mưa và ngủ tại đó. Cả đêm, chị Hán không thể nào chợp mắt được…
Trong đêm tối, Hùng trấn an người tình rằng, nếu chạy sang Lào Cai là thoát vì Hùng từng sống ở đây và biết có chỗ làm ăn. Nghi can này nói, không chọn cách bắt xe khách để đi trốn mà cả hai đi bộ men theo đường tàu hỏa để lên Lào Cai là an toàn nhất.
Hùng còn yêu cầu người tình bán đi sợi dây chuyền và 2 cái khuyên tai để mua mỗi người 1 đôi dép và đồ ăn, tuy nhiên việc này chưa thực hiện được…
Chạy trốn sang ngày thứ 2, do quá mệt mỏi Hùng đã vứt lại khẩu súng kíp và dao rựa trên đường đi.
Đến rạng sáng ngày thứ 3 (15/8), khi chị Hán và Hùng đi đến địa phận núi Voi, nhìn sang đồi bên cạnh thấy lực lượng công an đang soi đèn pin truy tìm. Lúc này, chị Hán nói với Hùng ra đầu thú. Hùng không chịu, lầm lũi bước đi…
“Lúc nhìn thấy công an, tôi ngồi trong bụi rậm, Hùng nằm phía sau. Tôi đã nhổm người định chạy ra nhưng bị Hùng túm áo bên hông kéo lại. Khi thấy công an vừa đi qua, hai đứa xuống dưới núi thì bị công an bắt lại. Lúc thấy công an ập tới, tôi vội quỳ xuống, giơ hai tay lên…Hùng đi ngay phía sau cũng bị công an khống chế” – chị Hán thuật lại giây phút cả hai bị công an bắt sau 3 đêm, 2 ngày chạy trốn.
Chị Hán cho biết, khi vào tới trại tạm giam, được công an cho ăn và uống sữa chị mới tỉnh lại bởi từ kể từ sau khi bị bắt, người chị cứ mơ màng, không nhớ điều gì xảy ra.
“Giờ nếu công an cần tìm nơi con dao và cây súng, tôi sẵn sàng giúp vì giờ vẫn nhớ khu vực đó” – chị Hán nói.
Nhị Tiến